Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

Bất hạnh là gì?

Bất hạnh trong cuộc đời có nhiều loại. Nhưng tôi nghĩ chỉ có 2 loại chính chi phối tất cả các loại khác. Nhiều lần, tôi tự hỏi cái bất hạnh thực sự của con người là gì nhưng tôi ko trả lời đc. Cho đến khi thâm trầm đã đủ, đau đớn đã đi qua, tôi mới có dịp nhìn lại để tự trả lời.

Thứ nhất, cho dù là người như thế nào, thì cái khát khao có đc sự chia sẻ, thông cảm và am hiểu là rất to lớn. Tại sao nhiều người độc thân chọn thú cưng làm bạn cho dù thú cưng chẳng phải là bạn đúng nghĩa? Bởi vì thú ko phản kháng, thú chỉ biết lắng nghe, nghe và nghe. Trong đời, sau những cuộc vui khuây khỏa, sau những đêm tàn, sau những hào quang và những mối quan hệ mang tính ngoài mặt, thì cái phần trống rỗng bên trong đó cần được lấp đầy. Nhưng việc tìm thấy người có thể lấp đầy nó là cả một vấn đề to tát. Đó ko đơn thuần là đồng điệu về sở thích, chí hướng. Đó là một thứ thuộc về bản chất bên trong, thuộc về hệ giá trị cơ bản. Đây chính là lý do vì sao nhiều người, sau khi trải qua những mối quan hệ với người khác ko muốn tiếp tục có thêm hoặc Rất muốn có thêm. Loại thứ nhất ko tin rằng có người có thể lấp đi chỗ đó và thà chịu 1 mình còn hơn cô đơn trong 1 mối quan hệ. Loại thứ 2 ko thể chịu được cảm giác 1 mình liên tục trong thời gian dài và phải đi tìm kiếm thứ gì đó để chắp vá vào 1 lỗ hổng đang lớn dần. Những cuộc tìm kiếm như vậy cứ tiếp diễn cho đến khi họ quá mệt mỏi.
Cái bất hạnh này sẽ trở thành bệnh dịch nếu nó xảy ra thường trực trong toàn bộ xã hội. Tôi đi giữa biển người nhưng ko ai chia sẻ cùng tôi ý nghĩ. Tôi đi giữa biển người mà hệ giá trị của tôi và họ trái ngược nhau hoặc nằm ở 2 đẳng cấp khác xa nhau. Tôi ko tìm thấy bóng dáng của sự sâu sắc, ko thấy bóng dáng của đồng cảm mang tính người. Sự cô độc ko phải là việc tôi ngồi 1 mình trong căn phòng mà là khi tôi đi giữa biển người nhưng ko ai ngoái lại nhìn ai.

Cái bất hạnh thứ 2 là ko được sống thực sự, dạng thức thể hiện của nó là sự tồn tại về thể xác và sự cố gắng duy trì sự tồn tại thể xác đó. Sự tồn tại đó có nghĩa là có thể tồn tại rất sung túc hoặc rất túng thiếu về vật chất nhưng trong cả 2 trường hợp, ko biết mình tồn tại vì điều gì và tại sao mình tồn tại. Sự bất hạnh này đôi khi bị hiểu lầm là hạnh phúc khi mà xung quanh người đó quá đầy đủ về vật chất.
1 người làm nhân viên cho 1 cty danh tiếng với mức lương cao ngất, sáng đi là lúc 8h, chiều về lúc 5h, đều đặn. Nhưng người đó làm việc như vậy vì điều gì?
Tất nhiên, có nhiều người rất đam mê công việc của họ và xem nó như mạng sống. Đây là người hạnh phúc thật sự. Nhưng nếu người đó đang làm công việc đó vì lý do khác, thì tôi cho rằng đây là 1 dạng tồn tại về thể xác.
Thế nhưng, việc duy trì 1 công việc mình ko thích để làm nền tảng đạt được cái mình thích thì lại là một hạnh phúc. Đó là cái hạnh phúc trong sự cảm nhận sâu sát về quá trình mài giũa con người để đạt tới cái đích mà người đó muốn. Một sinh viên mới ra trường ấp ủ mơ ước về 1 cty mỹ phẩm nhưng ko có vốn lẫn kinh nghiệm, người này chọn cách vào làm việc cho 1 cty mỹ phẩm tốt để học tập trước khi bắt đầu. Đó chính là 1 ví dụ điển hình. Đó chính là nền tảng của quá trình vươn tới Sự Sống chứ ko phải Sự Tồn Tại thuần túy. Trước mùa xuân là mùa đông. Trước khi vươn tới Sự Sống thật sự thì cần phải chấp nhận những ngày dài đằng đẵng. Nhưng những ngày dài ấy ko phải là Tồn Tại, nó là sự chịu đựng có chủ đích.

Nhiêu đó thôi.


















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét