Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

Sài Gòn

Tôi đang ở giữa lòng Sài Gòn nhưng có cảm giác mình đi lạc. Nơi này ko dành cho tôi. Sự giả dối ẩn nấp trong một bề mặt đầy đạo đức làm cho tôi cảm thấy ghê sợ. Tại sao cuộc sống con người cứ bị điều khiển bởi một thế lực nào đó?
Tôi biết có một giới hạn nào đó của Tự Do. Thế nhưng khi phát hiện ra manh mối về sự điều khiển đó khiến cho tôi cảm thấy tổn thương sâu đậm. Súng, dao, lời nói tàn độc hay tất cả những biểu hiện điên rồ khác đều là biểu hiện của sự Vô Minh. Thực tế, ngu muội mới là kẻ thù lớn nhất của nhân loại.
Có cách nào để tôi có thể độc lập trong một thế giới bị điều khiển ko?
Cái gì đã mang tôi đến ngày hôm nay? Những sai lầm và cơ duyên nào đã tạo nên những điều này?
Tôi phải bắt đầu từ đâu? Những mù quáng nào đã chồng chất lên tôi theo năm tháng? Cách sống nào mới thực sự là đúng?
Nhưng trên hết, tôi có một thắc mắc ko thể giải thích được. Đó là ngay khi biết mình Tỉnh Táo trong một xã hội Vô Minh thì làm sao để đối mặt với sự Vô Minh đó trong khi bản thân vẫn phát triển? Lờ nó đi hay chiến đấu với nó? Một cá thể đơn độc liệu có thể chống lại một bầy lang sói?
Còn nếu con người sinh ra ở 1 nơi Vô Minh Tột Cùng [như Arab Saudi chẳng hạn]. Khi mà họ hoàn toàn ko bao giờ được chọn lựa cuộc sống và nhận thức thì liệu có lối thoát nào ko? Số phận rõ ràng có một vai trò của nó. Hàng trăm người ko đc chọn cho mình cuộc sống, thậm chí ko có quyền định đoạt số phận, cơ thể. linh hồn mình. Và cho đến chết họ vẫn thế, vẫn Vô Minh. Bản thân họ rõ ràng ko biết mình Vô Minh.
Can đảm chính là sống cùng thực tại. Thế nhưng khi b iết bản thân thực tại cũng nằm dưới một sự điều khiển thì sao? Liệu cái cách sống đó còn ý nghĩa gì hay ko?
Tối nay, tôi ngồi khóc như chưa từng được khóc. Tôi ko biết vì sao tôi khóc nhiều như vậy. Nhưng tôi phải khóc.
Tất cả chúng ta vẫn sẽ luôn luôn chỉ có một mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét