Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

Đừng tuyệt vọng

Hôm nay, lê bước từ cổng trường đến công viên Tao Đàn để đón xe mà lòng nặng trĩu. Bước đi dậm xuống nền đất là sự in dấu của tâm trạng, mỏi mệt nhưng cũng có những niềm hy vọng xem lẫn nỗi tuyệt vọng.

Có những thời điểm trước đây, trong những tuyệt vọng cùng cực và sự cuồng loạn của trí óc, ko ít lần mình nghĩ đến cái chết. Giờ đây, trong sự mạnh mẽ hơn của bản thân, cho dù biết mình đang bị đặt trong nghịch cảnh, nhưng niềm hy vọng của mình ko tắt.

Sau cái cuộc nói chuyện với 1 sinh viên năm 4 ngành Môi trường đầu buổi chiều, mình mới phát hiện ra là những sinh viên học kinh tế hiểu biết hơn những sinh viên ngành khác về xã hội và chính trị. Vì họ ko bị ràng buộc quá nhiều bởi những loại hình tẩy não, và ngành học của họ liên quan nhiều tới chính trị xã hội. Thời khắc mà anh sinh viên đó thốt lên cái câu :"NN mình vậy cũng được rồi. Cứ sống vậy đi. Hơi đâu mà lo.", thì lòng mình quặn thắt lên một cơn đau ko thể tả nổi. Mình cũng ko hiểu vì sao mình lại cảm thấy đau đớn khó tả như vậy. Chỉ biết rằng sau câu nói đó, mình tràn đầy một ước muốn rằng, nơi này, một ngày nào đó sẽ thoát khỏi Sự Vô Minh và thoát khỏi móng vuốt của Những Bàn Tay Ác Quỷ.

Sau tất cả nhữg vui buồn hy vọng và thất vọng ngổn ngang, thời khắc ý nghĩa nhất là thời điểm mà sự thật phơi bày. Sự Thật là cái đẩy con người xuống 1 tâm trạng cùng cực nhưng cũng là thứ đưa con người lên một cảnh sắc mới. Một cảnh sắc hứa hẹn những ánh sáng mới ngay cả khi đang sống trong 1 đêm dài. Rốt cuộc, mình cũng ko còn phân biệt được đâu là chân lý. Chỉ còn biết tô trọng sự lựa chọn riêng của mỗi người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét