Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013

"Bên thắng cuộc"

DU HỌC: Ở LẠI VÀ QUAY VỀ.
Đột nhiên muốn viết ra vài điều. Vì thấy mình giữ quá nhiều thứ trong lòng và dạo này những thứ đó đang đánh lộn nhau :)). Bài viết này khá dài.
Chuyện này xảy ra khoảng 1năm trước lúc tôi còn học năm nhất. Khi tôi đến cơ sở chính của trường để học môn Toán Cao Cấp C1 thì tình cờ quen được một anh bạn học ngành Địa lý. Chúng tôi nói về chuyện học tiếng Anh. Tôi nói với anh ta rằng tôi đang tự học IELTS. Anh ko hiểu IELTS là cái gì và tôi giải thích. Sau khi nghe giải thích IELTS được sử dụng nhiều ở Anh, Úc, các nước châu Âu và 1 phần ở Mỹ nếu có ý định đi du học, anh ta chê bai châu Âu đủ điều (kinh tế khủng hoảng, thất nghiệp...) và theo anh ta thì Việt Nam chính là "thiên đường" vì ktế đang phát triển (!!!). Anh ta còn nói rằng liệu tôi đi du học rồi có chắc là sẽ về nước hay ko? Sau đó, anh ta nói rằng anh đang điều hành 1 doanh nghiệp. Nhưng khi tôi hỏi doanh nghiệp đó tên gì và kinh doanh những gì thì anh ta lảng tránh không nói. Điều này làm tôi bất ngờ bởi doanh nhân phải giới thiệu sản phẩn và cty của mình cho càng nhiều người biết càng tốt.
Và tôi biết chắc chắn rằng đó sẽ là lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh ta.
Đó chỉ là mở đầu của điều mà tôi muốn viết thôi. Chủ đề tôi muốn nói cũng chính là câu hỏi của anh chàng đó: "Đi du học rồi liệu có chắc chắn về nước hay ko?"
Tôi chưa đi du học. Điều kiện tài chính hiện tại chưa cho phép điều đó. Nhưng đó là ước mơ của tôi và tôi sẽ cố gắng vì nó. Tôi đọc nhiều trang web du học và nhiều câu chuyện chia sẻ của các anh chị đã đi và chưa đi. Tôi có nhận thấy vài điều. Những người đi du học rồi phân vân ko biết nên về hay ở, muốn về để cống hiến cho đất nước, và muốn ở lại vì sẽ được sống trong môi trường tốt hơn. Tôi rất hiểu và khâm phục các anh chị. Còn một số bạn đang ở Việt Nam (tôi nhấn mạnh là "một số") giống như anh chàng kia thì luôn luôn nhìn những người ở lại nước sở tại với một cái nhìn thiếu công bằng. Họ cho rằng những anh chị đó ích kỷ và lãng quên nơi mình đã sinh ra.

Thực chất, để có thể cống hiến cho đất nước thì ko nhất thiết cứ phải quay về Việt Nam. Giả sử các anh chị thành công ở nước ngoài, họ tạo ra nguồn kiều hối dồi dào-một trong những yếu tố quan trọng cứu nền kinh tế Việt Nam, họ mang tiền của làm ra được quyên góp từ thiện, họ đạt nhiều thành tích ở nước ngoài, họ sáng tạo nên nhiều thứ mà sau này có thể áp dụng cho Việt Nam...thì ko lẽ họ là người ko yêu nước chỉ vì họ ko sống ở Việt Nam? KHÔNG. Tôi nghĩ những anh chị cô bác này thật đáng trân trọng và ngưỡng mộ. Bởi vì có quá nhiều người mang tiếng là "sống ở Việt Nam" nhưng hằng ngày chỉ biết cậy nhờ con ông cháu cha, những kẻ nắm trong tay nhiều quyền lực chỉ để nhũng nhiễu dân chúng, những con sói cầm đầu hằng ngày xuất hiện trước dân chúng với một gương mặt trong sạch nhưng lại âm thầm lừa bịp bằng khẩu hiệu để thực hiện những mưu đồ cá nhân....

Tôi có đọc cuốn truyện "Nhật ký ma cà rồng". Nhân vật Bonnie trong lúc bị bà Fell nhập vào đã nói câu này :"KHÔNG CÓ AI GIỐNG NHƯ VẺ BỀ NGOÀI CỦA HỌ CẢ."
Một sự bình yên bao trùm bên ngoài có thể là lớp áo che đậy cho những sắc cạnh bên trong.

Liệu những ai du học có nên quay về Việt Nam khi mà điều kiện để nghiên cứu ra những thứ hay ho rất hạn chế. Hoặc nếu như nghiên cứu ra, thì công trình đó đa phần sẽ nằm trong kho lưu trữ. Hay là họ nên ở lại nước sở tại, làm việc, học tập để có được kinh nghiệm quốc tế hoặc có đầy đủ phương tiện, nền tảng để có thể nghiên cứu ra thứ gì đó có thể áp dụng được ở Việt Nam, và đến lúc đó quay về Việt Nam cũng chưa muộn? HÌnh như điều thứ 2 có vẻ hợp lý hơn.

Theo tôi được biết qua cuốn sách "Đôi điều cần biết về nước Mỹ" của tác giả Lê Quang Huy và nhiều bài viết của tiến sĩ Phan có đề cập đến sự đa sắc tộc, đa văn hóa của Mỹ. Đó là một trong những yếu tố giúp cho nước Mỹ hưng thịnh khi mang nhiều đặc điểm tính cách, văn hóa, lối tư duy. Người Mỹ còn khuyến khích công dân của mình đi khắp các nước để học hỏi tiếp thu từ các nền văn hóa. Một xã hội cởi mở đón nhận nhưng lại sàng lọc khắt khe để phát triển.

Nhưng mục đích tôi viết bài này ko phải để cổ súy hay khuyên các anh chị, các bạn ở lại nước sở tại sau khi học xong.Luận điểm chỉ là luận điểm, chỉ là cách nhìn của riêng tôi chứ ch8ảng phải chân lý. Nếu các du học sinh có tâm huyết, muốn trở về với gia đình, muốn được cống hiến và đi lên trong môi trường Việt Nam (và hàng nghìn nhữg lí do cá nhân khác) thì cũng thật đáng khâm phục vì họ đã vạch rõ kế hoạch cho cuộc đời mình. Đi lên trong khó khăn nhiều khi sẽ luyện được sự nhanh nhạy mềm dẻo để thích ứng với môi trường khắc nghiệt. Tôi viết bài này chỉ muốn những người khác, đừng nhìn nhận các anh chị do học xong ở lại phương Tây bằng một con mắt thiếu thiện cảm. Bởi họ hoàn toàn có quyền lựa chọn cho cuộc sống của mình, thông qua đó có thể cống hiến cho đất nước. Tôi nghĩ chúng ta nên bớt đi định kiến về "thuần phong mỹ tục" , và bớt đi sự tự hào quá khích của một người "thắng cuộc" trong quá khứ.

Bởi vì bản thân từ "thắng cuộc" cũng chưa bao giờ giống như vẻ bề ngoài của nó cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét