Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

mình ghét thời gian khủng khiếp này-thời gian mà mình cảm thấy bơ vơ, chơi vơi, thất vọg, cảm giác bị bao phủ bởi sương mù. ko biết lối ra, ko biết đâu là sự thật, đâu là giả dối. ko biết chính mình, ko biết ai, ko biết, ko biết ko biết....
đối mặt mọi thứ, khủng hoảng gần như toàn vẹn: tương lai, niềm tin, giá trị, học hành, tiền bạc...đối mặt với khủg hoảng, tôi gần như bế tắc. tối phải làm sao đây?
thật khủg khiếp khi phải đi wa màn sương mà nhiều khi phía trước là hố chôn chính  mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét