Những ngày
này, tôi thấy mình yếu đuối kinh khủng. Tôi lúc nào cũng nhớ nhà, lúc nào cũng
muốn có người kề bên. Tôi ko hiểu lý do của sự yếu đuối này là gì. Tôi ko hiểu
lý do của việc luôn cảm thấy cô độc này là gì. Tôi chỉ biết mình đang rất mềm,
rất yếu, và dường như ko đánh lại nổi những gì đang diễn ra. Tôi cảm thấy âm thầm
đau khổ và âm thầm chịu đựng đau khổ. Bất kỳ một biến cố hay cơn sốc nhẹ nào
cũng làm cho tôi cảm thấy chông chênh và đột nhiên đa cảm một cách quá mức.
Tôi ko đủ lớn,
tôi cảm thấy mình chỉ có mơ ước mà thôi. Còn tất cả những gì cần để thực hiện
những mơ ước đó đều ko đủ. 22 tuổi, tôi thực sự muốn điều gì?
Những mâu thuẫn
bên trong con người đôi khi thật khó hòa giải. Nhất là khi người đó phải lựa chọn
1 mất - 1 còn. Chọn cái này mất cái kia. Hạnh phúc trở thành sự đánh đổi.
Tại sao thế
giới lại như thế? Tại sao hệ thống lại như thế?
Vào tuổi này,
khi chỉ mới 22 tuổi, tôi bỗng thấy cuộc đời khốn nạn vô cùng.
Thế nhưng tôi đã có thể chịu đựng thời gian dài.
Có lẽ tôi sẽ chịu đựng được tiếp. Chỉ là ko biết cái “tiếp” đó sẽ kéo dài đến
bao giờ. Và liệu tôi có đủ sức chịu đựng cho đến phút cuối cùng hay ko?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét